Lời mời gọi tiếp nhận ‘bánh hằng sống’, hay đúng hơn ‘ăn thịt và uống máu’ đức Giê-su, đã bị đám thính giả Do Thái nói chung, thậm chí cả một số môn đệ nói riêng, khước từ. “Lời này chướng tai quá, ai mà nghe cho nổi!... Từ lúc đó nhiều môn đệ rút lui, không còn đi theo Người nữa.” Chắc chắn không phải vì họ không muốn có bánh là thứ mà họ đang kiếm tìm, nhưng họ khước từ ‘ăn thịt và uống máu’ là hình thức ghê tởm đối với bất kỳ ai. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, và họ chẳng có gì đáng trách hết. Điều đáng làm ta suy nghĩ chính là, từ sự ghê tởm tự nhiên đó, họ đã không còn tin vào đức Giê-su nữa, “Trong anh em có những kẻ không tin”… Và họ quyết định lìa bỏ Người.
Nếu chỉ là vì hình thức ‘ăn thịt và uống máu’ làm họ ghê tởm, thì cách giải quyết cũng nhẹ nhàng thôi: chỉ cần trao bánh rồi nói ‘này là thịt và máu Ta’, như Người sẽ làm trong bữa ăn ly biệt, là sẽ dễ dàng được chấp nhận ngay. Thế nhưng, trong nhận thức của đức Giê-su, thì rõ ràng đó không phải là điều đáng quan tâm. Đối với Người, các môn đệ đang cần củng cố một điều gì thâm sâu hơn nhiều mà Người gọi là đức tin nhờ Thần Khí. “Thần Khí mới làm cho sống chứ xác thịt chẳng có ích gì”; và cũng chỉ có Thần Khí mới có thể mở miệng Phê-rô thốt ra lời tuyên xưng: “Phần chúng con, chúng con đã tin và nhận biết rằng chính Thầy là Đấng Thánh của Thiên Chúa!”
Ngày nay vấn đề của Ki-tô hữu chúng ta có vẻ như trái ngược hẳn. Khi giảng giải về Thánh Thể, người ta nhấn mạnh bánh và rượu thật là ‘mình và máu’ Chúa. Điều này không quá khó chấp nhận, ngay cả đối với các dự tòng, chỉ cần đưa ra lý luận đơn giản: có điều gì mà Thiên Chúa không làm được? Khi tiến lên rước lễ, chẳng ai trong chúng ta còn có cái cảm giác ghê tởm của ‘ăn thịt và uống máu’. Thế nhưng, như đã từng xẩy ra cho các môn đệ xưa, vấn đề chính ở đây vẫn là ‘tin và theo Thầy’ cách trọn vẹn nhất. ‘Uông nước hằng sống’ và ‘ăn bánh trường sinh’ thực chất chỉ là các kiểu nói để diễn đạt một điều hệ trọng hơn nhiều. Môn đệ Phê-rô đã biểu lộ niềm tin này qua lời tuyên xưng chân thành: “Thưa Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời”. Và chính đức Giê-su cũng chỉ rõ: “… Trong anh em có những kẻ không tin… Vì thế, Thầy bảo anh em: không ai đến với Thầy được nếu Chúa Cha không ban ơn ấy cho”. Tác giả Gio-an hình như cũng có cùng một nhận định khi nói về các môn đệ: “Quả thực ngay từ đầu đức Giê-su đã biết những kẻ nào không tin, và kẻ nào sẽ nộp người”. Như vậy ‘tin đức Giê-su’ có nghĩa là lấy cái chết tự hiến thập giá của Người làm sức sống cho đời mình, làm con đường duy nhất dẫn đến Chúa Cha – sự sống vĩnh cửu. “Vậy nếu anh em thấy Con Người lên nơi đã ở trước kia thì sao?” Chỉ ai tin như thế (= ăn thịt và uống máu) mới bảo đảm cho mình được sống muôn đời; “Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời”.
Xác tín điều này, tôi không hề có ý hạ thấp tầm quan trọng của bí tích Thánh Thể; ngược lại là đàng khác. Khi cử hành Thánh Thể, thay vì chỉ suy nghĩ rằng mình đang làm một việc đạo đức tốt lành và thánh thiện bậc nhất (hàng đầu trong số các bí tích hay phụng vụ), tôi cần minh định rõ rằng tôi đang tuyên xưng niềm tin vào đức Ki-tô cách long trọng nhất, cũng như đang đón nhận ơn cứu độ cách thâm sâu nhất. Đức tin của tôi không đơn thuần chỉ là xác tín bánh và rượu đã trở thành Mình và Máu Thánh Chúa Ki-tô. Đức tin phải đưa tôi tới việc đón nhận Đấng đã hiến dâng mình trên thập giá để tôi được thông phần vào sự sống từ ái vô biên của Chúa Cha… Và điều này thiết thực tới độ, cho dầu có chết trước khi có dịp ‘ăn thịt và uống máu’ Người nơi bí tích Thánh Thể, nếu tôi đã hết lòng ‘ăn bánh trường sinh’ trong niềm tin phó thác thâm sâu nhất, thì chính niềm tin này (đã là bánh Thánh thể) sẽ bảo đảm cho tôi “không còn chết nữa, nhưng được sống muôn đời”.
Lạy Cha chí ái, mỗi ngày khi con cử hành Thánh Thể, cho dầu có là một thói quen như hầu hết các linh mục khác, xin Cha luôn làm con ý thức đây chính là lời tuyên xưng đức tin thâm sâu nhất. Thánh Thể khi đó sẽ diễn đạt việc con đón nhận ơn cứu độ vô giá của thập giá Chúa Ki-tô cách trọn vẹn nhất, sẽ trở thành con đường để con đi vào sức sống vô biên của Chúa Cha, và bảo đảm cho con cuộc sống vĩnh hằng. Xin Cha giúp con luôn cử hành Thánh Lễ trong niềm tin như thế. Amen
Tác giả bài viết: Lm Gioan Nguyễn Văn Ty SDB
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét