‘Đức Giê-su kể cho họ nghe dụ ngôn đó, nhưng họ không kiểu những điều Người nói với họ… Vậy đức Giê-su lại nói…’ Tôi có cảm tưởng khi tự đồng hóa mình với hình ảnh người mục tử tốt lành, đức Giê-su đã không chỉ muốn khảng định một khái niệm, một so sánh; đúng hơn Người đang muốn diễn đạt một tâm tình. Chính cái tâm tình ấy là điều mà những người Pha-ri-sêu thủ lãnh thẳng thừng chối bỏ. Tâm tình mục tử độc đáo này gồm hai yếu tố không thể tìm thấy nơi bất cứ một ai khác:
- Yếu tố chiều sâu: “Anh gọi tên từng con… biết chiên của mình… và hy sinh mạng sống mình cho đàn chiên”.
- Yếu tố chiều rộng: “Tôi còn có những chiên khác không thuộc ràn này. Tôi phải đưa chúng về”.
Chiều sâu: Chiên nhận biết và nghe tiếng của mục tử… đó là điều xảy ra hết sức tự nhiên, như phản ứng tất yếu trước tâm tình của người mục tử chân chính được biểu lộ bằng hành động. “Anh gọi tên từng con…” Người Do Thái thừa hiểu ‘gọi tên’ có nghĩa là gì (xem St 2,20; Lc 1, 59-63). Khi khảng định người mục tử ‘gọi tên từng con’, đức Giê-su chắc chắn muốn khảng định sự trân trọng của mục tử đối với từng con chiên, bất luận chúng thế nào. ‘Gọi tên’ hàm ý giữa mục tử và chiên có một mối liên hệ nhân vị, vừa mang nội dung thuộc về nhau, vừa nói lên trách nhiệm chăm sóc phát huy, lại vừa trân trọng giá trị riêng của mỗi con chiên trong hiện hữu cũng như sứ mệnh. Và còn hơn thế nữa, “Tôi biết chiên của tôi”. Cũng như ‘gọi tên’, người Do Thái hiểu ý nghĩa sâu sắc của từ ‘biết’ (xem St 4,1; Lc 1,34). ‘Biết’ chính là kết hiệp bền chặt, là thấm nhập vào nhau, là truyền cho nhau sức sống trong yêu thương và quí chuộng. Nếu mục tử nhân lành quả là như thế, thì đúnh là không còn gì bình thường nữa, mà là điên khùng. “Ông ấy bị quỷ ám và điên khùng rồi, nghe ông ấy làm gì” (c.20). Nhưng đối với bất kỳ con chiên Ki-tô hữu nào, thì đi sâu vào tâm tình đó quả thật là cả một khám phá, giúp ‘nghe và thấu hiểu được’ tiếng yêu thương, nhân ái khôn lường của Mục Tử Giê-su.
Chiều rộng: “Tôi còn có những chiên khác không thuộc ràn này. Tôi phải đưa chúng về”. Có lẽ không mục tử nào lại có tâm tình khùng điên và phi lý đến thế: đã không thuộc ràn mình thì tại sao lại cất công đưa về, họa chăng lả kẻ tham lam? Phải, Người quả là mục tử vô cùng tham lam, chỉ vì cõi lòng Người không chút hạn hẹp. Tình yêu dâng hiến đối với từng con chiên không ngăn cản Người tiếp nhận hết mọi con, không loại trừ bất cứ con nào. Không chỉ chiên tốt lành khỏe mạnh, mà cả những con ốm đau ghẻ lở; không chỉ các chiên ngoan ngoãn trong ràn, mà cả những con tinh nghịch trốn chạy khỏi ràn; thậm chí cả các chiên thuộc các ràn tranh giành, đối kháng hoặc thù nghịch. Con tim của Mục Tử này - và duy nhất chỉ có vị này trên trần - muốn ôm lấy tất cả, để… “hy sinh mạng sống” cho tất cả. Các chiên, một khi đã thuộc về ràn của Người, chắc chắn sẽ không thể hẹp hòi khư khư bảo vệ những quyền lợi riêng tư. Tâm tình chiều rộng của vị Mục Tử phải trở thành tâm tình của từng con chiên trong ràn, để có thể “vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối, hơn là vì chin mươi chin người công chính không cần sám hối ăn năn”; đồng thời chấp nhận cả những thiệt thòi, nếu đôi khi có cảm thấy vị mục tử của mình nhẫn tâm ‘để chin mươi chin con kia ngoài đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất” (Lc 15, 4-7).
Chỉ trong tư cách chiên, tôi đã phải thấm nhập được vào cái tâm tình sâu rộng như thế, huống hồ là người mà đôi khi vẫn thường được nhắc nhở trở nên ‘mục tử như lòng Chúa mong ước’. Nếu không liên tục chiêm ngắm vị Mục Tử Giê-su tự hiến trên thập giá, nếu không liên tục kết hiệp với Người, hỏi liệu tới khi nào tôi mới đáng mang danh là linh mục của Chúa. Sốt sáng cử hành Thánh Lễ hàng ngày, đối với bất cứ linh mục nào, cũng có tầm quan trọng sống còn. Cầu nguyện cho có linh mục không phải điều khó, cái khó là có được nhiều mục tử trong tâm tình rộng sâu của Mục Tử Giê-su.
Ôi Mục Tử nhân lành, xin cho mọi linh mục của Chúa hiểu được tâm tình Chúa có đối với chiên là chính bản thân họ. Trong tư cách là chiên được Chúa chăn nuôi, chính con phải là người đầu tiên hiểu ra rằng Chúa đã đích danh ‘gọi tên’ con, và ‘biết’ con. Mỗi khi có ai kêu con là linh mục, xin hãy gợi nhớ cho con biết tiến sâu hơn một bước nữa vào tâm tình rộng sâu của Mục Tử Giê-su duy nhất. Amen
Tác giả bài viết: Lm Gioan Nguyễn Văn Ty SDB
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét