Có lẽ đã đến lúc phải nói ra vì Chúa Kitô lên Giêrusalem để thiết lập vương quốc của Ngài ở đó nên Tông đồ Giacôbê và Gioan thưa với Chúa : Xin Thầy cho chúng con một người được ngồi bên tả, một người bên hữu trong vinh quang Nước Thầy. Các Tông đồ khác nghe biết tức sôi lên.
Chúa không quở mắng hai vị, chỉ phê bình các ngài ngây thơ quá, không biết mà cứ xin. Chúa nói : “Các ông không biết rõ điều các ông xin”, rồi Chúa nhấn mạnh việc phải làm, điều sắp phải chịu mà các Tông đồ phải chia sẻ với Chúa bằng câu hỏi : Các ông có thể uống chén tôi phải uống và chịu thanh tẩy thứ thanh tẩy tôi phải chịu không ? (nghĩa là chịu chết chịu nhục). Giacôbê và Gioan đồng loạt thưa : Thưa vâng. Chúa chấp nhận lời ưng thuận của hai ngài, nhưng lại nói rõ không phải vì thế mà được chức lộc bên tả bên hữu, vì quyền bính và phúc lộc là ơn huệ Thiên Chúa Cha định đặt, cho ai thì kẻ ấy được.
Phương pháp Chúa dùng là “uống chén đắng” đề đập tan tham vọng quyền chức. Rõ ràng khi Chúa chịu chết trên Thánh giá , mộng quyền chức, tiền bạc của các Tơng đơ và mơn đệ tan tành : Hai mơn đệ về làng Emau, chỉ cĩ hai Tơng đồ chạy ra mộ xem hư thực thế nào,cịn các vị khác đang sống trong thất vọng hồn tồn . Và Chúa sống lại lột xác Tơng dồ, mơn đệ
Bài Tin Mừng nầy thánh Marcơ viết sau biền cố Chúa chịu chết và sống lại lâu năm nĩi lên lịng nhiệt thành của các Tơng đồ phục vụ , tức là nĩi lên thành quả của phương pháp giáo dục các Tơng đồ của Cháa !
Quyền bính và chức vụ trong Nước Chúa khác hẳn quan niệm trần gian vì quyền bính và địa vị ở trần gian là để cai trị dân, hống hách, bắt nạt người dưới, còn quyền bính, địa vị trong Nước Chúa là để phục vụ, giúp đỡ mọi người. Ra lệnh trong Nước Trời không phải là bắt người ta phải vâng lời, nhưng là kêu gọi người ta hiệp thông, tham dự việc mà Thiên Chúa kêu gọi họ vì mọi thứ bắt ép, làm mất tự do đều không có giá trị trước mặt Chúa. Chúa tôn trọng tự do mỗi người, người chờ mong mỗi người tự ý đáp ứng lời kêu gọi của Chúa. Chính sự đáp ứng một cách tự do mới có giá trị vì mới có tình yêu. Chính vì thế, cai trị trong Nước Trời là phục vụ, là giúp đỡ người ta hiểu biết để tự do cải hóa, tự quay về với Chúa. Người phục vụ là kẻ dùng tự do đáp ứng nhiều nhấtá .
Các Tơng đồ đã sống như kẻ phục vụ các tín hữu của các giáo đoàn mà các ngài cần phải dạy dỗ họ , giúp họ từ bỏ ham muốn, giúp đùng quyền phục vụ , tránh đi hống hách, sai khiến cộâng đoàn. Đối với chúng ta, lời Chúa dạy hôm nay vẫn phải vang lên mạnh ù vì “quan niệm quyền bính trần gian” thường len lỏi vào khi ta hành sử, khi ta thi hành nhiệm vụ. Thái độ bực tức, đòi điều kiện, sắp đặt chương trình, giờ giấc v.v… đôi khi là biểu hiện của thứ cai trị chứ không phải của phục vụ. Dĩ nhiên, phục vụ phải có chương trình, có trật tự mới đạt kết quả hữu hiệu cho mọi người, nhưng nó có nguy cơ cai trị. Phải tách nó ra, loại trừ nó.
Lm Fx Nguyễn hùng Oánh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét