Vào những thế kỷ trước, nơi đất nước San Marinese, có một vị vua rất mực yêu thương thần dân của mình. Vì thế, nhà vua thường cải trang cách này hay cách khác để không ai biết, và cũng dễ dàng thâm nhập vào đời sống thực tế của bá tánh. Một lần kia, sau khi cải trang, nhà vua đi và đến với một người phu quét đường, ông ta thường ngồi dùng bũa nơi vệ đường, giữa cái nắng của buổi trưa.
Ngày qua ngày, qua trao đổi, chuyện trò, tâm sự, hai người trở thành bạn tâm giao. Người phu quét đường kia có ngờ đâu, người vẫn thường xuyên ghé thăm và cùng ông tâm sự, lại là một vị vua đang cai quản đất nước mà ông là thần dân. Từ lạ trở thành thân, những lúc hàn huyên tâm sự, ông ta bộc bách hết những vui, buồn của công việc, của cuộc sống gia đình, của tất cả nghững người đồng lưu và hết những gì mà ông biết được trong quá trình thực hiện công việc của mình.
Thấm thoát thời gian trôi qua, rồi một ngày, nhà vua quyết định nói cho người phu quét đường biết rõ thân phận của mình, sau khi đã bộc bạch chân tướng. Nhà vua nói với người phu quét đường rằng: “ Từ nay anh là người bạn thân của ta, nếu anh có yêu cầu gì và mong muốn ta ban tặng cho anh điều gì, ta cũng sẽ chấp nhận ”.
Sau những giây phút ngỡ ngàng, người phu quét đường nhìn nhà vua với ánh mắt nửa vui mừng, nửa sợ hãi, sau khi trấn tỉnh ông ta thưa với nhà vua: “ Thưa đức vua! Những ngày tháng qua, đức vua đã ban cho thần dân món quà rất lớn. Đó là được làm bạn, được tâm sự cùng với đức vua. Thưa đức vua! Với hoàn cảnh và công việc hiện tại của hạ thần, nếu giờ đây hạ thần xin vàng bạc châu báu, hoặc một chân đứng trong quan triều, chắc đức vua không từ chối. Nhưng, hạ thần không xin những điều đó, hạ thần chỉ xin đức vua một điều. Đó là, xin bệ hạ giữ mãi tình bạn mà bệ hạ đã ban cho hạ thần, đối với hạ thần như thế là hạnh phúc và quý nhất rồi ”.
Từ đó người phu quét đường trở thành người bạn thân nhất của đức vua, nhà vua cũng đáp lại tình bạn chân tình đó, bằng cách giúp cho bản thân và gia đình ông ta luôn sống trong niềm vui và hạnh phúc.
Hôm nay cùng với toàn thể Giáo Hội, ta hướng về Đức Kitô để suy tôn tước hiệu “ Vua Vũ Trụ, Vua Bình An, Vua Yêu Thương ”. Một vị Vua là Alpha và Omega (khởi nguyên và cùng tận), một vị Vua làm chủ vạn vật trời đất, và cả mạng sống con người, nhưng đã khước từ tất cả như lời của thánh Phaolô đã giới thiệu: “ Đức Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa, mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân sống như người trần thế. Người lại còn hạ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự ”(Pl.2,6-8).
Vâng! Vì yêu ta, Đức Kitô đã trút bỏ vinh quang của một vị Thiên Chúa, trút bỏ vinh quang của Vua cả trời đất, sự giàu sang và phú quý. Ngài chấp nhận mang lấy thân phận yếu đuối của ta nói riêng và của nhân loại nói chung, ngoại trừ tội lỗi để đồng hành, dạy dỗ, để sống hòa đồng, luôn chan hòa tình thương mến thương với ta và với mọi người. Ngài đã trở nên người Thầy, đặc biệt là Ngài đã tự hạ để trở thành người bạn của ta trong từng phút giây của cuộc sống hiện tại cũng như tương lai như Ngài đã phán: “ Anh em là bạn hữu của Thầy ”(Ga.15,14).
Phụng vụ Lời Chúa hôm nay, thánh sử Mát-thêu giới thiệu cho ta hình ảnh một vị Vua, một người bạn mang vóc dáng của những con người cơ hàn và khổ đau, họ luôn ở cùng ta và quanh ta trong cuộc sống hằng ngày. Thấp bé đó, tầm thường đó, bị xã hội khinh miệt và loại trừ đó nhưng lại mang hình ảnh của một vị Vua quyền uy tối thượng, đầy lòng nhân ái là Đức Kitô, Ngài là chủ Vương Quốc Tình Yêu, Vương Quốc Nước Trời. Như lời Ngài đã giới thiệu: “Bấy giờ Đức Vua sẽ phán cùng những người bên phải rằng: nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi từ thuở tạo thiên lập địa” (Mt.25,34).
Còn gì hạnh phúc và cao quý hơn nữa, khi ta chỉ là một phàm nhân, cuộc sống hữu hạn, luôn phải chống trả với những khó khăn, thách đố của kiếp người, luôn yếu đuối và mỏng dòn, nhưng lại được kết bạn cùng với Đấng là Vua, Ngài làm chủ không gian và thời gian, làm chủ muôn loài, muôn vật và ngay cả mạng sống con người....Hạnh phúc đó, vinh dự đó, nhưng, ta có thực sự nhận ra đó là ân sủng là quà tặng hay không? Ta có thực sự nhận ra Đức Kitô là Người Bạn tuyệt vời, người bạn quý nhất của đời ta không? Có nhận ra Ngài nơi những người anh em cùng khổ quanh ta không....?
Giữa xã hội hôm nay, còn đó sự cách biệt, phân chia, bất công giữa giàu với nghèo; giữa những người tri thức và người lao động, giữa những người có quyền hành và những người “thấp cổ bé họng”, đã đẩy đưa biết bao con người rơi vào hoàn cảnh sống cơ cực, thất vọng và tuyệt vọng, người nghèo bị coi thường và rẻ khinh, người tù tội bị bỏ rơi, người tội lỗi bị xa lánh. Trớ trêu thay! Những điều đó lại rơi vào môi trường nhà đạo, nơi những con người mang danh hiệu Kitô hữu là thần dân của Vua Kitô.
Trong nhịp sống hằng ngày, ta luôn đi tìm và kiếm những mối tương quan bè bạn, tình yêu; vẫn miệt mài tìm cho mình những phú quý, chức quyền, bổng lộc, lạc thú...dẫu có những lúc ta cảm thấy mệt mỏi, chán chường, và cả những sai lầm đáng tiếc, luôn cảm thấy tự hào, khi ta có những mối quan hệ bằng hữu với những người có chức tước, địa vị đời cũng như đạo. Chính những mối quan hệ này đem đến cho ta vinh dự có, hạnh phúc có, khổ đau cũng không thiếu, như những con thiêu thân, ta lao vào tìm kiếm những điều đó không mệt mỏi trong từng ngày sống. Còn riêng với Đức Kitô thì sao?, Đây là điều ta sẽ tự hỏi và tự trả lời với lòng, khi ta vẫn tuyên xưng Đức Kitô là Vua, là Chúa….!?
Người phu quét đường trong câu chuyện trên, đã nhận ra không gì có thể quý hơn tình bạn và đặc biệt là được kết bạn với nhà vua. Chính điều đó đã giúp ông mạnh dạn xin nhà vua ban cho một đặc ân, đó là: nhà vua sẽ giữ mãi tình bạn giữa vua và ông ta, dẫu nghề nghiệp, sự giàu sang, và đời sống an nhàn của ông thua xa mọi người. Trong cuộc đời của thánh Phao lô, thánh nhân đã coi mọi sự là rác so với mối lợi là được biết Đức Kitô, làm bạn với Đức Ki tô và thập giá của Ngài, điều đã được minh định trong thư Ngài viết cho giáo đoàn Phi-líp-phê: “ Hơn nữa, tôi coi tất cả mọi sự là thiệt thòi, so với mối lợi tuyệt vời, là được biết Đức Kitô Giêsu, Chúa của tôi. Vì Người, tôi đành mất hết, và tôi coi tất cả như rác, để được Đức Ki-tô và được kết hợp với Người ”( Pl.3,8-9). Thánh nhân đã được Đức Kitô đáp trả lòng mong ước đó.
Làm sao ta có thể thực sự trở thành bạn, thần dân của Vua Kitô, thực sự chiếm hữu được Vương Quốc Nước Trời? Có phải chăng ta dùng tri thức, quyền hành, sự giàu sang, phú quý…? Không, không phải thế, hôm nay Đức Kitô đã vạch cho ta một con đường, một phương thế để trở thành bạn, thần dân và chiếm lĩnh Vương Quốc Nước Trời như trình thuật Tin Mừng đã diễn tả: “Bấy giờ Đức Vua sẽ phán cùng những người bên phải rằng: nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi từ thuở tạo thiên lập địa. Vì xưa Ta đói các ngươi đã cho Ta ăn, Ta khát các ngươi đã cho Ta uống, Ta là khách lạ các ngươi đã tiếp rước, Ta trần truồng các ngươi đã cho mặc, Ta đau yếu các ngươi đã viếng thăm, Ta ngồi tù các ngươi đến hỏi han…” (Mt.25, 34-36). Đức Kitô còn nhấn mạnh: “Ta bảo thật các ngươi: Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” (Mt.25,40).
Vâng! Với những “tham, sân, si”, ích kỷ, kiêu ngạo của con người yếu đuối và mỏng dòn dễ gì ta có thể sống hòa đồng, đón nhận Vua Kitô qua vóc dáng những người cùng khổ, tội lỗi, yếu kém hơn ta về mọi phương diện, dẫu biết rằng họ mang hình ảnh của Đức Kitô, Đấng ta tin và tôn thờ. Nếu ta không mặc lấy tâm tình và cách sống của Đức Kitô, nhất là ta thờ ơ với lời giáo huấn của Ngài nơi Tin Mừng, điều mà Đức Kitô đã minh định “Không có Thầy anh em không làm được gì” (Ga.15,5).
Lời nguyện: Lạy Chúa! Xin mở mắt và giúp con nhìn thấy sự hiện diện của Chúa nơi những người anh em nhất là những người cùng khổ trong nhịp sống hằng ngày, luôn tiếp cận lời giáo huấn của Chúa nơi Tin Mừng. Nhờ đó mà con luôn biết cảm thông, tha thứ và đón nhận anh em từ mái ấm gia đình trở đi, ngõ hầu danh Chúa được cả sáng và con được thực sự trở thành thần dân trong Vương Quốc Nước Trời nơi Đức Kitô là Vua. Amen
Sài Gòn, ngày 13 tháng 11 năm 2011
Tác giả bài viết: Antôn Lương Văn Liêm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét